Truyện ngắn: Chiếc khăn giấu trong balo
Published by Olivia Nguyen,
"Tôi viết truyện ngắn này vào ngày 25/9/2014, tức là khi ấy, tôi chỉ mới học lớp 10. Bỏ qua tính logich cần có trong một câu chuyện, tạm gác lại cái phi thực tế, những sự việc không-thể-nào xảy ra ngoài đời thực. Tạm gác lại tính ngôn tình và đậm chất drama Hàn Quốc. Đây là một truyện ngắn, tôi nghĩ, một cách khiêm tốn, bạn nên đọc giữa những lúc mỏi mệt với cuộc sống, giữa những khi cảm thấy giống như trước mắt mình là một mảng tối đen, và giật mình nhận ra vào một buổi sáng, rằng cuộc sống của mình đang quá khắc nghiệt, quá tẻ nhạt. Bạn nên đọc truyện ngắn này như một chai nước suối ướp lạnh bất ngờ chạm vào cổ, giữa một ngày nóng ran. Hãy đọc và nhớ lại, 5 năm trước, 10 năm trước, bạn đã "yêu" như thế nào ^^"
"Ai cũng vậy, càng lớn ước mơ càng nhỏ lại. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì dù sao mình cũng đã từng là một dreamer"

Tôi đón Sơn vào một ngày tháng 12 ở Hà Nội, ngày mà tôi cho là lạnh nhất từ lúc tôi bắt đầu đặt chân đến đây vì một cái lí do không thể nào ngớ ngẩn hơn: "Sống xa gia đình là rèn luyện tính tự lập". Vào một buổi sáng lạnh thật lạnh, cậu ấy gọi cho tôi, huyên thuyên một tí về tình hình bản thân, lân la một chút về hoạt động của Câu lạc bộ Karate mà chúng tôi từng là cao thủ ở đó rồi bỗng buông một câu nhẹ bẫng: "Tớ ra Bắc với cậu vài hôm nhé!". Quyết định chóng vánh ấy của Sơn khiến tôi rơi vào trạng thái ngạc nhiên hết sức, và sau đó là những cảm xúc hỗn độn bỗng dâng lên trong mình, những cảm xúc mà tôi cứ ngỡ đã biến mất từ lâu rồi và sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa...
Một tuần sau, cậu ấy vác balo ra Hà Nội thật. Sơn không khác gì mấy với hồi mà tôi còn ở Quy Nhơn. Lướt qua những dòng người đổ xô ở sân ga, tôi mau chóng tìm ra cậu ấy. Dáng người cao lớn đúng chất dân học võ, phong cách ăn mặc đơn giản và gương mặt toát ra vẻ hiền hòa. Nhìn kĩ một tí, bạn sẽ phát hiện ra đôi mắt híp của cậu ấy rất dễ thương. Và nó sẽ dễ thương hơn gấp tỉ tỉ lần khi cậu ấy cười. Tôi vẫy tay ra hiệu và gọi to tên cậu ấy. Cặp mắt dễ thương mau chóng tìm thấy tôi và hăm hở chạy lại.
- Tìm được cậu rồi, Linh! – Sơn nhìn tôi mỉm cười – Cậu thật sự ra dáng thiếu nữ rồi đó!
- Ý cậu là gì chứ? – Tôi lườm cậu ấy, dường như đã quá quen với việc cậu ấy thường xuyên đùa với tôi – Tớ đi chưa bao lâu mà!
- Còn dám bảo chưa bao lâu nữa à! – Sơn chợt nhíu mày – Cậu đi từ năm ngoái đến nay rồi còn gì!
Tôi không ngăn được mình có thoáng chốc trở nên bối rối, rồi cười trừ. Chúng tôi từng có quan hệ rất tốt cách đây một năm. "Chúng tôi" bao gồm có ba người: Sơn, Hà và tôi. Nói sao nhỉ? Dù chẳng bao giờ nói ra, nhưng tôi, cộng với mấy chục nhân mạng ở Câu lạc bộ đều ngầm thừa nhận rằng: Sơn và Hà chính là một đôi. Vâng, tôi vẫn âm thầm thừa nhận điều ấy, dù biết rằng: bản thân mình cũng thích Sơn. Rất thích.
- Sao cậu có thể sống ở một nơi lạnh thế này chứ?
Sơn vừa nói vừa khẽ chỉnh lại khăn quàng cổ của tôi. Tôi không lạ gì với sự ân cần của cậu ấy, chỉ là không ngăn được tim mình đập lỡ một nhịp. Đôi khi, tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại có thể che dấu được mọi thứ trước con mắt tinh tường kĩ càng của Sơn, trong suốt một quãng thời gian dài như thế…
- Tớ đã từng nói rồi mà! Là vì, tớ muốn mình tự lập hơn!
- Tớ thì thấy cậu vẫn thế! Sao cậu không về đi? Câu lạc bộ mong cậu lắm đấy!
- Tớ không muốn! – Tôi nói nhanh, rồi cũng thật nhanh chuyển chủ đề - Mà tớ vẫn muốn biết, tại sao bỗng nhiên cậu ra Hà Nội?
- Vì muốn thăm cậu, không được sao?
Sơn nói, mắt lơ đễnh ngắm nhìn những hàng len ven đường. Tôi nhìn Sơn bằng đôi mắt khó hiểu, và khẽ giật giật tay áo cậu ấy. Tôi biết Sơn nói dối. Cậu ấy thở dài, rồi cuối cùng cũng chịu thú nhận:
- Được rồi, tớ thua cậu! – Sơn nói, rồi khẽ cười, một nụ cười không được thoải mái – Thật ra, tớ và Hà có chuyện!
- Chuyện gì cơ? – Tôi ngạc nhiên nhìn Sơn.
Sơn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Tôi hướng ánh mắt ra xa, ngắm nhìn con phố lượn quanh co. Hóa ra, Sơn cũng hệt như tôi vậy: luôn cố gắng kiếm tìm một chỗ để trốn chạy mỗi khi bế tắc, mong tìm được một chút cảm giác bình yên, hay chí ít là thoát khỏi những nỗi buồn và đủ thứ chuyện khó chịu trên đời. Trời ạ, nhưng cậu ấy chẳng hề biết rằng, thật ra trốn trong cái hốc ấy còn khó chịu hơn.
- Linh này! – Sơn chợt nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi – Cậu có biết tại sao tớ lại tìm đến cậu không?
Tôi im lặng, không nhìn Sơn. Cậu ấy cười:
- Đó là bởi vì cậu rất đặc biệt! Cậu chính là người tớ nghĩ đến đầu tiên khi có ý định rời Quy Nhơn một thời gian!
- Nếu cậu không cho tớ biết cậu đang gặp vấn đề gì, thì có tìm đến tớ cũng vô ích thôi! – Tôi nói, vẫn nhìn đi nơi khác.
- Tớ sẽ nói cho cậu! – Sơn ngập ngừng một lát - …Nhưng không phải là bây giờ!
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười. Sơn chính là như vậy, một năm rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ luôn làm tôi ức chế khủng khiếp mỗi lần nói chuyện.
Tôi chẳng rõ là từ khi nào, tính cách cậu ấy đã ngây thơ đến lạ lùng! Nó không có gì là xấu, đương nhiên. Nhưng luôn khiến người khác đau đầu kinh khủng. Hồi đó, tôi vốn không cố núp mình, không cố che dấu tình cảm. Cho đến khi tình cảm của tôi bị sự ngây thơ đó của Sơn làm cho tổn thương, tôi chỉ đành khép vào một cõi cô đơn. Tôi đã nghĩ rằng, nơi chốn mơ hồ có những thứ thật xa, ngoài tầm với ấy sẽ giải thoát mình. Và tôi quyết định ra Hà Nội.
Mấy ngày Sơn ở đây, tôi đưa cậu ấy đi khắp các ngõ ngách, như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ. Sơn thoải mái, cười nhiều và vẫn đối xử với tôi rất đỗi ân cần. Nhưng tôi đã nói rồi mà, tôi quen rồi. Những lúc cậu ấy bỗng dưng khoác vai tôi hay nhắc tôi mặc áo khoác khi đi dạo phố, tôi cũng chỉ mỉm cười thật nhẹ và thầm trấn an mình. Vì tôi biết, tất cả những quan tâm ấy của Sơn cũng chỉ vì cậu ấy quá ngây thơ.
- Cậu có nghĩ rằng… - Một tối, Sơn chợt hỏi tôi - …Tớ và Hà hợp nhau?
- Sao lại không? Không phải những ngày đó, tớ luôn ủng hộ hai cậu còn gì?
Sơn chợt im lặng, xoay xoay khối rubic, khuôn mặt trầm tư. Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, thở dài:
- Tớ cứ tưởng cậu sẽ kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra?
- Tại sao…cứ luôn phải là tớ và Hà?
Sơn nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi phải rùng mình. Cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi như vậy trước đây. Ánh mắt sâu đen trầm lặng, hệt như ai đó giấu cả một mảng trời buồn tênh u ám phía sau. Tại sao cứ luôn phải là cậu ấy và Hà ư? Tôi cũng chẳng biết tại sao…nhưng rõ ràng là ai cũng công nhận điều đó cơ mà. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? Tôi đã tự vấn bản thân hàng nghìn lần trong suốt một tuần sau đó, cho đến ngày…cậu ấy về Quy Nhơn.
Hà Nội vẫn thế, bắt đầu bằng một buổi sáng trong veo và se lạnh dịu dàng. Tôi tiễn Sơn ra ga. Hôm qua, trong khi cậu ấy đang ngủ, tôi đã âm thầm giấu vào balo cậu ấy một thứ. Một thứ mà có lẽ, cậu ấy sẽ nhìn thấy nó khi đã về đến Quy Nhơn…
- Tạm biệt! – Tôi hít một hơi dài, cố nặn ra một nụ cười.
Sơn lặng thinh nhìn tôi, nhíu mày. Một cái nhíu mày khó hiểu, và chợt buông một câu nói còn khó hiểu hơn gấp vạn lần:
- Cậu chắc chứ?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Nhìn vào khuôn mặt nghiêm khắc kia, đôi mắt hơi thâm và ánh nhìn sâu sắc. Kể từ lúc nào…mà trông cậu ấy lại trưởng thành như vậy? Tại sao cậu ấy không tạm biệt tôi, rời khỏi tôi một cách ngây thơ như trước đây? Một cơn gió thoảng qua. Nhẹ thôi nhưng đủ làm mấy sợi tóc nâu nâu lộn xộn của tôi rối bung. Sơn vuốt nhẹ nhàng những lọn tóc cho vào nếp, chu đáo và dịu dàng. Tôi hướng ánh mắt của mình ra xa, nơi người ta đang khệ nệ xách vali cho kịp chuyến tàu vài phút nữa là lăn bánh, cố tránh né sự ân cần thường trực nơi Sơn. Tàu sắp chạy, thế mà, cậu ấy chẳng có một chút gì gọi là hối hả.
- Sơn, tàu sắp chạy…
- Tớ biết!
Sơn ngắt quãng câu nói của tôi, rồi xách balo lên một cách vội vàng. Nhưng cậu ấy không đeo lên vai mà mở nó ra. Tôi thót tim khi thấy Sơn lôi từ trong đó chiếc khăn len màu đỏ rượu, mặt nóng ran. Sơn choàng chiếc khăn lên cổ tôi, mỉm cười:
- Tớ biết cậu đã đặt nó vào đây…và cậu đinh ninh tớ sẽ chỉ nhìn thấy nó khi trở về, đúng không?
Tôi cúi mặt, tim đập mạnh. Tôi không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào trong tình cảnh như thế này. Rồi, lát sau, Sơn tiếp:
- Đồ ngốc này, đừng tưởng tớ chẳng biết gì! Tớ đã biết…lâu lắm rồi! Và tớ chưa bao giờ thích Hà!
Tôi ngẩng mặt nhìn cậu ấy, cả người đông cứng. Tôi cứ đơ ra như thế, cho đến khi có tiếng nói vọng từ đâu rất xa:
“Chuyến tàu SE5 từ Hà Nội – Sài Gòn đã bắt đầu lăn bánh…"
Và trong tiếng thông báo của nhà ga ở một nơi nào đó không xác định, tôi còn nghe len lỏi vào đấy câu nói của một-ai-đó-nữa…
“…Người tớ thích là cậu!"