Nói một chút về ngoại lệ
Published by Olivia Nguyen,
Có một truyện ngắn từng đọc mà tôi đã rất nhớ: Bối cảnh là vào một buổi sáng, chàng trai thức dậy, biết mình đã lỡ chuyến công tác, bên cạnh là cô người yêu nhỏ bé. Hai người quyết định sống chung và tiến đến hôn nhân sau một thời gian khá ngắn, ngắn hơn rất nhiều so với mối tình trước đó hai người họ từng trải qua. Rồi biến cố nhỏ xuất hiện, sự trở lại của những người cũ tự nhiên trở thành yếu điểm ngăn trở hai người. Tôi nhớ rất rõ câu nói cô gái đã gào lên rằng: “Tại sao anh lấy em?". Người con trai đã định nói rằng: “Vì anh yêu em", anh ta cũng đã định giữ cô ấy lại, nhưng anh ta biết điều đó không đủ. Anh ta suy nghĩ, và nhìn thấy hai tấm vé máy bay để trên bàn, chợt nhận ra lí do mà anh quyết định tiến đến hôn nhân với cô gái chỉ có vậy: rằng sáng hôm trước, anh ta đã dậy đủ sớm để chuẩn bị cho chuyến công tác. Và trong những năm đi làm, chưa bao giờ anh ta dậy muộn. Nhưng vì cô ấy. Cô ấy chính là ngoại lệ đầu tiên và duy nhất anh ta cho phép bản thân vượt qua giới hạn của mình.

Tôi đã bắt đầu có khái niệm về “ngoại lệ" từ đó.
Tôi cũng đã bắt đầu tin vào “ngoại lệ" từ đó.
Quả thật là có những cô gái quanh tôi, cô ấy thật sự đã là ngoại lệ của ai đó chỉ nhìn thấy cô ấy giữa cuộc đời. Là những cô gái, đã hạnh phúc đến nỗi từng bữa ăn giấc ngủ cũng được một người khác quan tâm săn sóc. Là những cô gái, thế giới nhỏ bé của cô ấy được một người khác nắm rõ trong lòng bàn tay, nhất cử nhất động không cách gì qua mắt được. Là những cô gái, mà mỗi lúc vui, buồn, hờn, giận,… đều được sẻ chia bởi một người nào đó thật đặc biệt. Tôi thấy mừng thật thật nhiều cho những cô gái được yêu thương và ngưỡng vọng, càng vui hơn khi nhận ra mỗi một ngày trôi qua, những cô gái của mình vẫn cười vẫn vui, vẫn mơ màng như luôn thế, hay nên thế. Bởi cô ấy đang trải qua những ngày mình như cả vũ trụ trong mắt của người khác, vì có những người không nỡ để các cô ấy có bất cứ sự thiếu hụt nào, hay buồn bã nào.
Nhưng các cô gái của tôi ạ, hãy nghĩ kĩ lại một lần nữa thử xem, các nàng sẽ nhận ra, chẳng ai là ngoại lệ của ai mãi mãi được. Cũng như, sẽ chẳng có ai vì thiếu ai mà ngừng sống tốt.
Bởi nếu như chúng ta luôn là ưu tiên và ngoại lệ hàng đầu của ai đấy, tại sao vẫn luôn có những nứt vỡ, vẫn luôn có những hư hỏng,… tiềm tàng hay rõ ràng trong một mối quan hệ như thế?
Và nói một cách thật dễ chịu, chỉ có ta là tuyệt nhất trong mắt của ta, cũng như, chỉ có bản thân là ngoại lệ của chính mình mà thôi.
Tôi cũng từng loáy hoáy ghi chép về những việc cần làm, đại loại là “to-do list" có những thứ vĩ đại cực kì như tập thể dục 2 tiếng 1 ngày, ăn đủ ngủ sâu, học hành tiến bộ,… cốt để làm gì cơ: để đẹp này, để giỏi này,... Nhưng mực cứ vơi đi thế mà việc cần làm có bao giờ là xong? Đó là vì chính ta nuông chiều ta, vì bản thân ta ý thực được rất rõ ràng rằng dù ta mập ta xấu đi nữa, ta cũng không thể nào ruồng bỏ chính mình, cũng như, bản thân chính là ngoại lệ tuyệt vời nhất mà ta nên cưng chiều nó chút ít chứ ^^ Hay những khi thèm bánh ngọt hoặc kẹo đường gì gì đó, các cô gái thường vừa vào Bakery vừa thầm nhủ: “Chỉ hôm nay thôi!", đó cũng là ngoại lệ. Vì cô ấy ý thức được rằng bản thân đang muốn ăn, và quyết định chiều theo ý thích một lần (hay nhiều lần ~~), mặc cho kì vọng vào sự quyến rũ chết người mà cô ấy đang hướng bản thân tới. Vì sao ư? Vì trong cuộc đời cô ấy, chính bản thân cô ấy mới là ưu tiên số 1.
Tóm lại, cưng chiều chính mình là việc đáng yêu nhất mà một cô gái có thể làm!

Vậy nên, các cô gái của tôi ạ, tuyệt đối đừng trông đợi vào ai khác mà hãy đứng dậy và đi nhé. Hãy cứ ăn thật nhiều, hãy cứ cạo đầu đi nếu muốn trông cá tính, hãy cứ lái xe đến tận cùng đất nước khi thấy mình muốn đi, hãy cứ cởi trần hay mang hai đôi vớ khác màu cũng được. Miễn vui ^^
Hãy cứ để mỗi ngày trôi qua, ta lại thấy hài lòng, tự nhủ với bản thân hóa ra ngoại lệ là vậy. Đừng khép mình và đừng nép mình bên bất cứ cái bóng nào khác ngoài chính ta, vì ai cũng có cuộc sống riêng và ai cũng là ngoại lệ của họ mà thôi. Huống gì.